Sự thành tựu dầu là thành tựu về phương diện gì chăng nữa vẫn là điều kỳ diệu. Vì đó là kết quả của một quá trình cần nhiều ý chí nhiều nỗ lực vươn lên và phải trải qua nhiều gian nan, khó khổ, thử thách…
Cụm từ “Thành đạo” ở đây phải chăng để chỉ cho sự thành tựu đạo nghiệp mà không chỉ đơn thuần bằng sự trải nghiệm tâm hồn hay thể chất. Nó mang tính chất siêu tuyệt hơn nhiều, bởi đây là sự thành tựu do sự nỗ lực tinh tấn tu tập không gián đoạn. Người tu tập phát triển không ngừng tất cả thiện hạnh và đoạn tận mọi ác hạnh từ thô đến tế, từ hành động đến tư duy… trong kinh Phật gọi là “đoạn tận lậu hoặc”.
Có dễ dàng chăng đối với một chúng sinh bình thường như chúng ta có thể thực hiện pháp tu trong một đời hay là phải trải qua vô lượng kiếp? Chúng ta đã lênh đênh trong sáu nẻo luân hồi, lặn hụp trong bao dòng sông sinh tử chập chùng, lang thang trong ba cõi và bây giờ thì sao?
Đức Phật của chúng ta, dẫu là một ứng hóa thân hay một CON NGƯỜI có thật trong lịch sử nhân loại đi chăng nữa thì trong đời này Ngài cũng đã đến cõi Ta bà với chúng ta dưới hình ảnh một CON NGƯỜI rất đỗi bình thường. Hoàn toàn không hề có sự kỳ bí khác thường hay phép lạ. Dầu vậy, vẫn có những nét đặc thù mà chúng ta không thể tìm thấy ở bất kỳ chúng sanh nào. Như trong Kinh Pháp hoa có dạy: “Đức Phật xuất hiện ở đời như hoa linh thoại ngàn năm mới nở một lần” với mục đích duy nhất là khai thị cho chúng sanh được giác ngộ giải thoát. Và nét đặc thù tưởng chừng như mộc mạc mỗi khi chúng ta nhìn thấy những đóa sen vươn lên từ bùn lại tỏa hương ngào ngạt, lá sen không thấm nước cũng có nghĩa không bao giờ vướng nước đọng bùn hôi; hình ảnh ấy nhắc chúng ta liên tưởng đến đức Phật hay những bậc Bồ tát tối thượng thừa: Sống trong cõi trần nhưng không hề bị bám bụi trần!
Có đơn thuần chăng, một CON NGƯỜI được sinh ra trong hoàng tộc đế vương, lại rũ bỏ tất cả để đổi lấy một mảnh y thô và chiếc bát sành, đầu đội trời chân đạp đất đi xin ăn hoặc nhịn đói làm phương tiện sống qua ngày để trưởng dưỡng tuệ mạng và tăng trưởng tâm bồ đề?
Tìm đâu cho thấy một CON NGƯỜI sống trong nhung lụa, trong vô vàn lạc thú của thế gian, nơi mà hầu như ai cũng mơ tưởng có được, thế nhưng NGƯỜI lại dứt khoát ra đi, không một chút vấn vương, luyến tiếc. Để rồi cũng CON NGƯỜI lịch sử ấy, sáu năm ròng rã dưới nắng cháy, mưa giầm, dưới tuyết sương băng giá, thân chỉ còn lại màng da mỏng manh bọc lấy xương. Thể chất NGƯỜI hoàn toàn khô kiệt vì đã bao năm chịu đói khát cùng tất cả tiện nghi tối thiểu của loài người. Nhưng tâm hồn NGƯỜI luôn bừng sáng như mặt trời rọi chiếu ban ngày, như trăng tròn tỏa sáng ban đêm - ấm áp đại bi tâm bao la vô lượng đến với muôn loài.
Rồi một đêm khi sao mai vừa mọc, NGƯỜI đã đạt được đạo quả giác ngộ và tìm ra con đường cứu khổ chúng sanh - NGƯỜI đã hàng phục ma quân và thành đạo dưới cội cây Đại Giác.
NGƯỜI chính là đức Từ phụ Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni!