Cũng ngày nầy, trên hai nghìn năm trước
Khắp vườn thơ nhẹ thoảng một mùi hương
Hoa, không riêng mà chung cả mười phương
Đã nở với lòng thương đầy nhân loại
Hoa không rụng thời gian không thể hái
Hoa miên trường rắc mãi nét xinh tươi
Khi xuân sang cũng rải cánh ra phơi
Song vẫn giữ sạch đời không vướng bụi
Đây, ánh sáng của ngày mai gần gũi
Đây không hầu của khúc nhạc vô biên
Đương ca dương diệu thể Cao Huyền
Là Ưu-Bát nơi miền xuân kiếp ngoại
Rừng giải thoát, ôi cao siêu rộng rãi
Gốc từ bi, ôi còn mãi không gian
Và hôm nay được tắm ánh hào quang
Của hoa gởi cho trăm ngàn thế hệ
Muôn vẻ đẹp trở về nơi bản thể
Gần bóng hoa chi kể nỗi hân hoan
Khói hương lên xao động dãy tràng phan
Lòng quy kính: không lường giây rung cảm
Trong sạch quá nên đời hoa xán lạn
Mấy nghìn năm hình dáng của mùa hoa
Mà hôm nay ban khắp cõi Ta Bà
Với tất cả hằng sa nguồn diệu dụng