Một ngày nọ có một thanh niên vừa đi vừa khóc sướt mướt đến gặp đức Phật; anh ta không thể nào ngừng tiếng khóc. Đức Phật hỏi anh ta, “, Có việc gì thế, này chàng trai?”
“Bạch Ngài, cha con vừa mới mất hôm qua.”
“Thế à! Có thể làm gì được nào? Nếu ông ta đã chết, khóc lóc cũng không làm ông ta sống lại .”
“Vâng, thưa Ngài, con hiểu điều đó. Khóc lóc sẽ không làm cho cha con sống lại được. Nhưng con đến tìm Ngài, bạch đức Thế Tôn, với một lời thỉnh cầu đặc biệt: xin Ngài hoan hỷ làm một điều gì đó cho người cha đã chết của con!”
“Ồ! Ta có thể làm điều gì cho người cha quá cố của con nào?”
“Bạch Ngài, xin Ngài hoan hỷ làm một điều gì đó. Ngài thực là một đấng quyền năng, chắc chắn Ngài có thể làm được điều đó. Cứ nhìn xem, các vị giáo sĩ, , các thầy pháp làm phép xá tội, và các vị khất sĩ làm đủ moi loại nghi lễ để giúp cho người chết. Ngay khi nghi lễ được thực hiện ở đây, cửa thiên đường liền bị chọc thủng và người chết được tiếp nhận vào đó, họ có được một tấm giấy phép nhập cảnh. Bạch Ngài, nếu ngài thực hiện một nghi lễ cho cha con, chẳng những ông sẽ nhận được giấy nhập cảnh, mà không chừng ông còn được cấp một tấm Thẻ Xanh (Green Card) thường trú nữa đấy! Xin Ngài hãy hoan hỷ làm điều đó giúp cho cha con!
Gã thanh niên tội nghiệp bị sầu khổ áp đảo đến mức không còn biết nghe một lý lẽ hợp lý nào nữa. Đức Phật phải dùng cách khác để giúp anh ta hiểu. Vì thế Ngài nói, “Thôi được rồi, hãy đi ra chợ và mua hai cái ghè bằng đất mang về đây.” Người thanh niên rất sung sướng, nghĩ rằng đức Phật đã đồng ý thực hiện một nghi thức cho cha mình. Anh chạy vội ra chợ mua hai ghè mang về. Đức Phật nói, “Hãy đổ đầy bơ lỏng đổ vào ghè này.” Người thanh niên làm theo.“Hãy bỏ sỏi vào ghè kia”. Anh ta cũng làm theo. “ Bây giờ hãy đậy kín các miệng ghè lại cho cẩn thận.” Anh ta làm theo. “Xong đem đặt các ghè ấy vào trong hồ nước ở đằng kia .” Người thanh niên làm đúng như vậy, và cả hai chiếc ghè đều chìm xuống đáy.” “Bây giờ” Đức Phật lại nói, “ Hãy đem đến đây một cây gậy thật lớn và đập bể những cái ghè ấy ra.” Người thanh niên rất sung sướng nghĩ rằng Đức Phật đang thực hiện một nghi lễ kỳ diệu cho cha mình.
Theo phong tục cổ , khi một người chết, con trai họ sẽ mang cái xác ra ngoài nghĩa địa, đặt nó lên giàn thiêu và châm lửa đốt. Khi cái xác cháy được phân nửa, người con trai lấy một cái gậy lớn và đập vỡ toang cái sọ ra. Và theo niềm tin cổ truyền, ngay khi cái sọ toác ra ở trần gian này, thì cửa thiên đàng ở trên đó cũng mở ra. Vì thế lúc này người thanh niên tự nhủ , “Xác cha ta đã thiêu ra tro ngày hôm qua rồi. Có lẽ bây giờ Đức Phật muốn ta đập bể những cái ghè này như một biểu tượng chăng?”
Cầm lấy cây gậy theo lời Đức Phật nói, người thanh niên đánh thật mạnh và cả hai chiếc ghè đều vỡ toang. Ngay lập tức chất bơ lỏng chứa trong một chiếc ghè nổi lên và bắt đầu trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Còn những viên sỏi trong chiếc ghè kia đổ ra và chìm xuống đáy hồ. Lúc ấy, đức Phật nói, “Tốt lắm, này chàng trai, Như Lai đã làm nhiều tới mức này rồi. Bây giờ hãy đi mời tất cả các vị giáo sĩ và những người làm phép mầu nhiệm lại và bảo họ tụng kinh và cầu nguyện: “ Hỡi những viên sỏi kia, hãy nổi lên, hãy nổi lên! Hỡi bơ lỏng, hãy chìm xuống, chìm xuống!” để ta xem sự việc diễn ra thế nào.”
“Ồ! Bạch Ngài, Ngài có nói đùa không đấy chứ! Sao chuyện đó có thể xảy ra được, bạch Ngài? Những viên sỏi nặng hơn nước, chúng chắc chắn phải ở lại dưới đáy hồ. Những viên sỏi ấy không thể nào nổi lên được đâu. Bơ lỏng nhẹ hơn nước, nó cứ chắc chắn nổi trên mặt nước, chớ không thể chìm xuống được. Đây cũng là qui luật tự nhiên .”
“Này chàng trai, anh biết khá nhiều về quy luật tự nhiên đấy, song anh lại không hiểu quy luật tự nhiên này: nếu suốt cuộc đời mình cha anh đã làm những nghiệp nặng giống như những viên sỏi, ông ta buộc phải đi xuống (các cõi khổ); ai có thể mang ông lên được? Và nếu mọi hành động của ông đều nhẹ như bơ lỏng này, ông ta chắc chắn sẽ đi lên, ai có thể kéo ông ta xuống được?”
Chúng ta hiểu được quy luật của tự nhiên và sống theo quy luật ấy sớm chừng nào, chúng ta sẽ thoát khỏi khổ đau sớm chừng ấy.