Cuối cùng thì lão bà hoạ sĩ Lê Thi cũng đến với hội hoạ và tìm thấy hội hoạ sau khi phần lớn cuộc đời đã trải qua kháng chiến, thay chồng nuôi con, lang thang khắp các miền quê. Sinh năm 1920, đến tuổi thất thập bà mới bắt đầu cầm cọ vẽ. Bà chưa từng học qua một lớp vẽ, dù là nghiệp dư. Bà cũng chưa từng xem một hoạ sĩ nào vẽ tranh. Chân dung người thân, phong cảnh nông thôn Thanh Hoá (nơi chôn nhau cắt rốn của bà) và làng Xa La, Hà Đông (nơi sinh sống hiện tại), tất cả hiện diện trong tranh của bà đều là đời sống ký ức. Những hồi tưởng đầy ắp khó diễn tả thành lời, buộc phải nhờ cậy vào cọ vẽ.
Từ 7h sáng bà đã vẽ rồi. Tranh của bà thường là những ký ức về đồng quê Việt Nam như cây đa, đình làng, rơm rạ, con trâu Bây giờ bà đã có gần 2.000 bức hoạ, trong đó có nhiều bức đã đoạt được giải thưởng
Bà làm thơ về thú vẽ của mình: “Chấm phết xanh vàng trên giấy trắng /Ai mua thì bán, ai thích thì cho”
Để vẽ được là phải tĩnh tâm, là phải chìm đắm
Vừa nhai trầu bỏm bẻm vừa cười nói: “Nghề nào tôi cũng làm được, không biết thì học và mọi nghề đều thu hút tôi học hỏi. Tôi thường làm cho thạo chứ không hề biết qua loa!”
Ngoài sáng tác thơ, bà còn viết văn. Bà đã viết xong một tiểu thuyết dài gần 600 trang mang tên “Ngược dòng” lấy bối cảnh chính từ gia đình để trôi về quá khứ, Không chỉ đam mê hội hoạ, bà thích cả thơ văn.
Ở tuổi 89 bà vẫn có thể lướt web và sáng tác trên chiếc laptop của mình.