PHIÊN ÂM
Ngã niệm tự tùng vô thỉ kiếp
Thất viên minh tánh tác trần lao
Xuất sinh nhập tử thọ luân hồi
Dị trạng thù hình tao khổ sở
Túc tư thiểu thiện sinh nhân đạo
Hoạch ngộ vi phong đắc xuất gia
Phi truy tước phát loại sa môn
Hủy giới phá trai đa quá hoạn
Hoại sinh hại vật vô từ niệm
Đạm nhục xan huân dưỡng uế xu
Chúng nhân tài thực tứ xâm man
Tam Bảo tư duyên đa hỗ dụng
Tà mạng ác cầu vô yếm túc
Đam dâm thị tửu dũ hoang mê
Mạn Phật khinh Tăng báng đại thừa
Bội nghĩa cô thân hủy sư trưởng
Văn quá sức phi dương kỉ đức
Hạnh tai lạc họa yểm tha năng
Hư cuống khi vưu cạnh lợi danh
Đấu cấu thị phi tranh nhân ngã
Ác niệm tà tư vô tạm tức
Khinh phù trạo tán vị thường đình
Truy phan nhân sự dũ tinh chuyên
Trì tụng Phật kinh duy khốn khổ
Ngoại hiện oai nghi tăng siểm trá
Nội hoài ngã mạn cánh sơ cuồng
Lại đọa huân tu tứ thụy miên
Xan tật tham lam vô quí sỉ
Dã điền uế bản tương hà dụng
Đại hải phù thi bất cửu đình
Kí vô nhất niệm khả tư thân
Tất đọa tam đồ oanh chúng khổ
Ngưỡng nguyện Bổn Sư Vô Lượng Thọ
Quán Âm Thế Chí Thánh Hiền Tăng
Đồng triển oai quang phủ chiếu lâm
Cộng tứ minh gia hàm cứu bạt
Vô thỉ kim sinh chư tội chướng
Lục căn tam nghiệp chúng khiên vưu
Nhất niệm viên quang tội tánh không
Đẳng đồng pháp giới hàm thanh tịnh
DỊCH
Kính lạy Phật! Con từ vô thỉ kiếp,
Mây vô minh che lấp tánh viên minh,
Tạo bao việc ác, bỏ hết việc lành,
Quanh quẩn luân hồi, vào ra sinh tử,
Đổi xác thay hình, biết bao khổ sở!
Nhờ chút duyên lành đời trước, nay được làm người;
May gặp ngọn gió thanh lương, lìa bỏ thói đời,
Cạo râu tóc, mặc ca sa, vào dòng Thích tử.
Nhưng lại buông lung theo đường ác cũ,
Tạo nhiều tội lỗi: phá giới phạm trai,
Sát sinh hại vật không chút bi hoài,
Thịt cá tanh hôi nuôi thân bẩn thỉu,
Lạm dụng của Tam Bảo,
Tham lam lấy của người,
Nghiện rượu, đắm sắc, mê mải chơi bời,
Sống mãi đường tà, lòng không nhàm chán;
Bội nghĩa, vong ân, coi thường sư trưởng,
Hủy báng Kinh Pháp, khinh Phật, mạ Tăng;
Hay đố kị, chèn ép kẻ tài năng,
Dùng lời ngoa, khoe khoang mình cao đức;
Giành giật lợi danh, dối người chân thật,
Hơn thua nhân ngã, tranh cãi thị phi;
Bề ngoài giả dối hiện tướng oai nghi,
Thật tế bên trong ngông cuồng ngạo mạn;
Suy nghĩ lăng nhăng tâm luôn tán loạn,
Ý tà niệm ác cứ mãi loay hoay,
Chuyện người bàn tán phấn khởi hăng say,
Niệm Phật tụng kinh dùng dằng uể oải,
Biếng nhác tu hành, chỉ ham ngủ nghỉ,
Tham lam bỏn sẻn không biết thẹn thùng;
Ruộng hoang mầm mục chẳng có chỗ dùng,
Thây nổi đại dương, trôi không dừng nghỉ.
Bản thân không mảy may phước trí,
Chắc chắn phải chịu khổ ba đường.
Con cúi xin nơi Cực-lạc Tây-phương,
Phật Di Đà cùng Quán Âm, Thế Chí,
Phóng quang uy nghi chiếu soi trần thế,
Cứu con từ vô thỉ kiếp đến nay,
Sáu căn nghiệp chướng sâu dầy,
Sát na diệt hết tội này sạch không;
Nguyện cùng pháp giới đại đồng,
Viên quang thanh tịnh dứt vòng tử sinh.