Tối đó ghé chùa, cổng tam quan rộng mở tựa như Mẹ dang đôi tay đợi chờ đứa con cùng tử trở về sau nhiều năm lang bạt gió sương. Cúi lạy nhân dáng từ bi của Mẹ đứng giữa trời đêm, rồi bước nhanh về hướng Chánh điện để kịp chào Cha nhưng cửa vào đã khép kín. Kẻ cùng tử áp mặt vào lớp kính trộm nhìn từ dung của Người an nhiên tĩnh toạ. Giữa vùng sáng nhẹ hắt ra từ mấy ngọn đèn nhỏ xung quanh, Người gửi ánh nhìn thẳng vào đôi mắt khát khao sự bình yên của đứa con cùng tử đang nép mình bên ngoài khung cửa cách ngăn. Nhưng không, tia nhìn ấy lại thẩm thấu làm lắng dịu mặt hồ tâm vọng động.
Kẻ cùng tử đứng lóng ngóng hoài nơi bậc tam cấp chưa chịu về. Nhón chân qua hành lang, kẻ cùng tử chợt thấy một vị Sư đang ngồi ôm đàn bên hàng chậu kiểng, hắn chắp tay xin phép được vào đảnh lễ Phật. Sự đồng ý của Sư làm hắn mừng rối rít. Nhưng khi bước vào trong, ngẩng mặt đối diện Người đang ngự trên cao, hắn đứng lặng thật lâu chiêm ngưỡng nét uy nghiêm mà thanh thoát lạ kỳ. Đôi mắt từ bi thấu hiểu cuộc đời hắn đã bao phen sóng gió và môi cười hỷ xả cho những lỗi lầm vô tình hay hữu ý đã gieo. Một vị sư khác bước vào bật đèn, ánh sáng loang đầy chánh điện. Sư điểm chuông, hắn dùng năm vóc thân và nhất tâm theo ba hồi chuông cung kính đảnh lễ Người. Nền gạch mát lạnh lúc về đêm. Trong lần đảnh lễ cuối, hắn thấy trong đôi bàn tay ngửa xin hồng ân chư Phật là đôi mắt sáng ngời như hai viên ngọc quý. Hắn chầm chậm chắp đôi tay lại, hai viên ngọc hoà nhập vào nhau nằm gọn trong tay hắn. Ánh sáng ngũ sắc chiếu ra từ mấy kẻ ngón tay sen đặt trước ngực tạo một khoảnh sáng mà hắn chưa từng thấy qua trong dòng đời vội vã ngược xuôi. Một trong những tia huyền quang ấy dần len lỏi soi thấu vào tim côi đã mấy lần xốn xang lạc nhịp. Rồi cũng trong tích tắc tia sáng rút ngắn lại và mờ dần cho đến khi tắt hẳn. Tiếng chuông ngưng bặt đọng lại một nỗi mơ hồ. Hắn nghiêng búp tay sen thay lời tri ân và cúi chào tạm biệt vị thầy vừa thỉnh chuông.
Hắn bước ra cửa hông Chánh điện, ngang qua hành lang có vài nhánh phong lan trắng tím lắc lư theo gió. Vị Sư ôm đàn lúc nãy vẫn ngồi đó, đôi mắt nhìn xa xăm gửi lòng theo điệu hát của chính mình. Hắn xá chào rồi lần ra sân, lại tần ngần quanh quẩn dưới đài sen ngước nhìn từng nét trên tôn tượng sáng ngời dưới vầng sáng nhân tạo. Lòng hắn trống rỗng. Gió đưa hương ngọc lan quyện vào lời hát của sư ngân nga cùng tiếng đàn đi vào lòng hắn…
"…Bốn mùa hoa đua nở
Bốn mùa mẹ lang thang
Tìm con loà đôi mắt
Gọi con lời đã khan
Khóc con lệ đã cạn
Thương con lòng vắng hoang
Nhớ con sầu đã ngất
Đợi con hồn đã tan…
Tay mẹ đang quờ quạng
Như một cành khô khan
Nhớ con tìm khắp chốn
Rời rã cả thời gian…
Khi còn là thiếu phụ
Thơm như nhánh ngọc lan
Đến nay già tóc trắng
Tìm con đã mấy trăng…"
Trái tim cùng tử đau thắt nhưng cùng lúc một tia ấm áp lại loé lên.
Hắn quay lưng rời sân chùa.
Đêm nay, trăng hạ huyền không sáng lắm nhưng cùng với mấy vì sao nhấp nháy đủ soi cho hắn trên suốt đoạn đường tìm về nơi mà hắn đã một lần và mãi ra đi. Nơi ấy, mỗi chiều mẹ hắn thường ngồi trên phiến ghế đá đặt dưới mấy tán khế non lắt lay vài chùm hoa tim tím…
Mùa Vu Lan 2015.
*Viết để nhớ một đêm trong sân chùa Xá Lợi, VN
*Lời thơ trên trích trong nhạc phẩm Đạo Ca Quán Thế Âm của Phạm Duy
http://youtu.be/FbexRcrDNzE