Nét xinh xắn này là của ba, nét duyên dáng này là của mẹ
Nụ cười này, niềm vui này, hạnh phúc này không chỉ của riêng con…
Ngày nào uống một ly Blackberry Mojito Lemonade là đêm ấy trở nên dài hơn, khó ngủ vì vị trà trong đó. Nằm lướt những tấm ảnh mà mấy chị em chuyền nhau xem mấy bữa nay. Gần cả tuần rồi mà dư âm như vẫn còn văng vẳng toát ra từ những môi cười, môi cười hạnh phúc của những người con với cánh hồng đỏ thắm, Vu Lan này.
Ngắm ảnh, chợt nhớ ra, trong tất cả mỗi đoá hoa mà các chị cài không phải đoá nào lá cũng còn xanh, trong khi phiến lá trên áo con vẫn ngát một màu như Ba của con còn đó. Đã biết bao bài thơ và bao nhiêu bài cảm niệm về ba con đã viết, đã đọc, nhưng tất cả cũng chỉ là những mỹ từ trần gian hữu hạn mà con vay mượn. Ba biết con mà, khi còn nhỏ ở cạnh ba thì con chỉ biết buông lời nũng nịu, đến khi khôn lớn chưa kịp nói với ba một lời chững chạc nào thì con đã phải ra đi ở một nơi phương trời khác. Và ở nơi phương trời xa vợi này, con đang xúc động đến nghẹn lời khi ca ngợi tình cha, thế bên kia ba có nghe lời con vang vọng?...
Sắc màu của những tà áo dài đẹp quá! Nhưng làm sao có thể sánh bằng vẻ đẹp thiêng liêng của những đoá hồng mà chúng con trân trọng ép bên tim mình. Chúng con biết, trong mỗi mùa Vu Lan, không phải ai cũng may mắn như chị em chúng con đâu… Người hân hoan vui sướng với đoá hoa hồng đỏ thắm thương yêu đứng cạnh kẻ ngậm ngùi tủi xót với đoá hoa trắng thanh cao trên ngực áo, không ai sung sướng hay đáng thương hơn ai cả, bởi còn hoa là còn Mẹ, còn lá là còn Ba, dẫu hoa có phai màu và dẫu lá có tàn khô, thì đó cũng chỉ do định luật vô thường. Biết thế sao con vẫn cứ thấy lòng vọng hoài thổn thức. Mùa Vu Lan năm nay, màu hoa trắng trên ngực ba mẹ cũng vẫn là một màu hoa tinh khiết. Cánh hoa trên ngực áo chị em con thật tươi thắm, nhưng màu hoa thắm tươi này chúng con sẽ giữ được đến bao giờ? Hay màu hoa cứ dần nhạt phai để một ngày nào đó sẽ chuyển hẳn sang màu tang trắng? Cuộc sống vô thường rồi sẽ mang ba mẹ đi, nỗi lo sợ cho một ngày mai con sẽ không còn hoa còn lá. Con hiểu, những giọt nước mắt hằng đêm khi nhớ nghĩ về ba mẹ sẽ không phải là những giọt nước thần tiên giữ cho màu hoa mãi được vẻ tươi hồng. Cài hoa trên áo mà con thấy hổ thẹn với lòng. Khi lớn khôn biết bao la tình cha tình mẹ, muốn báo đền công ơn sinh thành dưỡng dục, thì con đã xa cách ba mẹ nghìn trùng…
Con vẫn hằng đêm về thăm Mẹ
Giật mình con mới biết chiêm bao
(Vân Phong)
Đêm dài… Nỗi nhớ dài như đêm già…
Út của các chị.
Hạ Huyền