Sáng nay tôi thức dậy muộn, Frank gõ cửa phòng ngủ của tôi, hé cánh cửa gọi vào:
- Em ngủ dậy chưa? Chậu hoa cúc của em vỡ rồi.
- Chậu nào?
- Chậu cúc vàng để ở bực thang lên balcony trên lầu.
Tôi vội vàng chui ra khỏi chăn, khoác cái áo ấm vào, hấp tấp đi xuống nhà dưới, mở cửa chính nhìn ra.
Frank đã thu dọn rồi. Cây cúc vàng với những chùm hoa nở rộ đã được đặt tạm vào một cái sô nhựa, những mảnh sứ bể được cho vào một cái thùng giấy, đất tung ra cũng đã được quét dọn sạch.
Frank đứng phân trần: Sáng sớm nay gió mạnh quá, thổi bay cả chậu hoa từ mấy bực thang rơi xuống, anh nghe thấy một tiếng xoảng thật to, chạy ra thì thấy chậu, hoa và đất cùng tung tóe mỗi thứ một nơi.
Chiếc chậu sứ này tôi mua cả hai mươi năm trước trong một dịp đi chơi Vancouver, Canada. Đồ gốm thường không có gì đặc biệt, nhưng nhìn nó vỡ cũng thấy buồn buồn. Bao nhiêu loại hoa khác nhau đã được thay phiên trồng trong chiếc chậu này. Tôi cố nhìn xem, liệu có thể hàn những mảnh vỡ vào với nhau không? Nhìn cái sô nhựa ngứa mắt thật.
Bụi cúc vàng đẹp rực rỡ, từng chùm hoa khỏe mạnh, có chùm bông nở mãn khai, có bông nở hàm tiếu và có cành con nặng trĩu nụ. Dưới chân nó đất nâu hồng màu mỡ hứa hẹn như thêm sinh lực cho hoa. Cái chậu bể, phải kiếm cho nó cái chậu khác, sớm hay muộn cũng thay được cái sô nhựa, cũng kiếm được cái chậu thích hợp giữ được đất, làm tăng vẻ đẹp cho cây. Trong thời gian chờ kiếm được cái chậu ưng ý nhất, tạm thời kiếm giấy hoa bọc chung quanh cái sô nhựa, buộc thêm cái giải nơ vào, có khách đến chơi trông cũng không tệ lắm. Không thể đứng đó mà chê bai cái sô nhựa này mãi được, phải giúp nó một tay chứ.
Hình như có điều gì vừa chạy qua trong đầu tôi liên quan đến chậu hoa vỡ này.
À, đúng rồi. Nước Mỹ vừa bầu xong tân Tổng Thống. Vị tân Tổng Thống này được một nửa số dân Mỹ hài lòng, nhưng bị một nửa số dân Mỹ không chấp nhận. Hai phe ghét và ưa đã và vẫn còn đánh nhau bằng hàng loạt bài trên mạng, mặc dù cuộc bầu cử đã xong. Mỗi ngày tôi nhận được bằng Anh ngữ, Việt ngữ cả mười mấy bài trên email, chưa kể đến những bài viết trên báo mạng của giới truyền thông Mỹ Việt đăng tải.
Tôi đứng ngắm cây hoa, tảng đất, cái sô nhựa xấu xí, cái chậu sứ đẹp bị vỡ: Cây hoa là nước Mỹ, tảng đất nuôi cây là dân chúng Mỹ, cái chậu sứ đẹp hay cái sô nhựa là vị Tổng Thống. Cái thay thế được không phải là cây hoa hay tảng đất mà là cái chậu đựng cây.
Giữ cho cây hoa đẹp, dưỡng cho tảng đất màu mỡ, lành mạnh là quan trọng. Cái chậu thay được, đừng lo.
Hy vọng trước khi tìm được cái chậu sứ khác hoa vẫn còn tươi, đất vẫn còn màu mỡ. Nhưng làm sao biết được, có khi trồng trong cái sô nhựa xấu xí này hoa lại phát triển mạnh hơn, rực rỡ hơn là gò bó trong chậu sứ, Que sera sera mà.
tmt
11-12-16- Viết sau bầu cử