Cỡ chữ:  Thu nhỏ Phóng to
Do tears ever flow backwards? Dòng nước mắt có bao giờ chảy ngược?
Tác giả: Từ Uyên

My dear daughter!

I know that you will never read this letter as you cannot read Vietnamese, while I cannot write to you in English. But somehow, there is something that motivates me to write as if we are having a face to face conversation.

It's been a long time since you graduated from high school.  I miss those nights that we no longer have, with you studying and doing your school work in the study while I was busy with the house chores which neither of us could attend to during the day.

In my mind back then I thought you were just my little child, but thinking about it again I realized I was mistaken.  I did not understand that the education system in the western country helped make you an independent person even though you have not reached full adulthood as yet.

I cannot recall when you started to have a private world in your own bedroom. On the other hand, I was too busy trying to make a living thus I rarely looked into your room.  One time, I went in to look for you and upon entering I was startled seeing the disorder in your life.  Books were in a jumble with clothing scattered all over the bed and on the floor along with other widgets.  The wardrobe was like a large trash storage. There was no sign of order or neatness anywhere.

It took me a few minutes to recover and I spent nearly the whole afternoon rearranging, sorting out your room and putting things in order.  That night when you came home, I sat still in the living room waiting expectantly for your embrace and to hear you say “thank you Mom”. 

But instead of the appreciation I was hoping for I received a sudden jolt that no one could ever imagine.  Instead of thanking me, you busted out of your room and spoke very loudly:
“Mother you messed up my room! Where did you put my books that I normally leave at the foot of my bed…. I beg you Mom, please do not do anything in my room.  I can look after myself.”  You went into your room and remained silent for the rest of the night. That night, I slept on the couch trying to comprehend the unhappiness I caused you and the sorrow that you did not realize I was feeling.
 
Sweetheart, do you know how drastic my feelings changed during that moment?   I have dearly regretted that moment in which I made you so unhappy! I am unhappy as well because I think you do not understand how much I love you and I cannot find a way to give you this message.  I am lonely because I have no one who can share my sorrow. I am worrying because you have displayed a characteristic that your life partner may not tolerate when you get married. 

My endurance has kept me going as my life is quickly rolling forward.  Now you have finished school, have a job, come and go unpredictably, and sometimes leave me alone for a whole week. I dared not to ask you where you go and what were you doing.

One day, I think it was a Mother’s Day, you came home with a dozen of roses in your arms to wish me a happy Mother's Day. It was the happiest day of my life.  I paced back and forth waiting for you to come out of your room as I wanted to offer to cook anything you might wish to eat.  You finally came out all dressed up and invited me out for dinner.   This surprise extended the happiness I was feeling and made it greater.  I could not wish for anything better.  I felt like I was swimming in so much happiness that I did not even remember to change into fine clothing for a date with you.

After the lavish meal of fish in 8 selections, you calmly told me:  “Mom, I have to work all day.   You are old now and there is no one around to care for you at home, thus I have found a senior's home for you.  There are people there that can take care of you daily.  You do not need to worry about anything.  There are people who will serve you at meal time.  When you are sick there is a nurse who will care for you.  I will come to see you on weekends.  All right Mom?”

The pool of happiness was shattered… The happy bubbles are just as ambiguous as soap bubbles in a sink.  They reflect many colors of happiness then burst immediately thereafter.

In my heart, your grandmother’s words from yesteryear comes back "Tears flow down, baby."

Translation by GT of Mississauga, Ullambana’s August 2017

Dòng nước mắt có bao giờ chảy ngược?

Con gái của mẹ!
Mẹ biết rằng chả bao giờ con đọc lá thư này cả, thứ nhất là con không đọc được tiếng Việt, mà mẹ lại không thể viết cho con bằng tiếng Anh. Nhưng không hiểu sao có một cái gì nó thôi thúc mẹ là phải viết cho con như được nói chuyện với con trực tiếp.

Ðã lâu lắm rồi nhỉ, từ khi con tốt nghiệp ra trường trung học, hai mẹ con mình không còn được những buổi tối con cặm cụi học bài trong khi mẹ loay hoay với những việc trong nhà mà cả hai mẹ con mình đã suốt ngày bận rộn không dọn dẹp được .

Nhưng khi ấy con còn nhỏ, trong đầu óc mẹ nghĩ thế nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy mình nhầm. Giáo dục học đường ở bên này, mẹ không hiểu rằng đã tạo cho con thành một người tự lập cho dù con chưa đến tuổi trưởng thành.

Từ bao giờ, mẹ cũng không nhớ nữa, con đã có một thế giới riêng là căn buồng của con. Mà vì bận sinh kế suốt ngày, mẹ cũng ít khi ngó vào căn buồng ấy nên có lần mẹ vào tìm con, mẹ đã hết sức sửng sốt khi thấy sự vô trật tự trong cuộc sống của con. Sách vở lẫn lộn với quần áo trên giường, dưới sàn cùng mọi thứ vật dụng. Trong tủ treo áo quần thì như cả cái kho chứa đồ phế thải.

Phải mất vài phút mẹ mới định thần lại được, bỏ mất gần một buổi chiều để sắp xếp lại cho con.

Buổi tối, con về, mẹ ngồi yên ở phòng khách chờ phút giây con chạy ra ôm lấy mẹ mà cám ơn.

Nhưng thật là một bất ngờ lớn lao mà mẹ chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi.
Thay vì cám ơn, con đã tung cửa buồng ra nói khá lớn tiếng:
“Mẹ làm mất hết trật tự trong buồng của con, bài vở của con mẹ để đâu hết rồi, mọi khi con vẫn để ở chân giường mà… Con xin mẹ từ nay mẹ đừng làm gì trong buồng của con cả. Con tự lo lấy được mà.”
Rồi con bỏ vào buồng, im lìm suốt buổi tối hôm đó.
Con ơi, con có biết những giờ phút ấy mẹ đã phải trải qua những tâm trạng như thế nào không. Mẹ ân hận vì đã làm con không vui! Mẹ buồn rầu vì con đã không hiểu cho lòng mẹ. Mẹ cô đơn vì không có ai chia sẻ nỗi buồn với mình. Mẹ lo lắng vì tính nết của con như thế thì khi lấy chồng, người chồng nào chịu cho nổi… Ðêm ấy mẹ đã ngủ trên ghế sa lông để thấm thía nỗi buồn của mẹ mà nào con cũng đâu có hay.

Thế mà cảnh sống ấy cũng qua mau trong sự chịu đựng của mẹ. Bây giờ con ra trường, có công ăn việc làm, con đi về thất thường, có khi bỏ mẹ vò võ chờ con đến cả tuần. Mẹ cũng chẳng dám hỏi con.

Ðến một ngày, hình như mẹ nhớ là ngày Mother’s Day, con mua một bó hoa hồng tươi về ôm lấy mẹ mà chúc mừng mẹ. Buổi chiều hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất đời của mẹ. Mẹ cứ đi ra đi vào lóng ngóng chờ con mở cửa buồng để hỏi xem con thích ăn món gì mẹ sẽ nấu. Nhưng tối đến con đã chải chuốt mở cửa buồng đi ra mời mẹ đi ăn tiệm. Lại một hạnh phúc bất ngờ khác đến. Mẹ như được bơi lội trong hạnh phúc đến độ không thay nổi bộ quần áo đẹp để đi với con.

Sau bữa ăn thịnh soạn với cá 8 món, con đã thản nhiên nói với mẹ rằng:
“Mẹ ơi bây giờ con phải đi làm việc suốt ngày mà mẹ thì già rồi, ở nhà một mình không có ai chăm sóc nên con đã xin cho mẹ được vào sống ở khu người già, có người trông nom hằng ngày. Mẹ không phải lo gì cả. Ðến bữa có người dọn cho ăn. Ðau ốm có y tá săn sóc. Cuối tuần con sẽ về thăm mẹ, mẹ nhé. ”

Bể hạnh phúc đã vỡ tan. Những bong bóng hạnh phúc chỉ còn ảo mờ như những bọt xà bông trong chậu tắm. Nó đã phản chiếu muôn mầu và vỡ ngay sau đó.

Trong lòng mẹ chợt vẳng nghe lại được câu nói của bà ngoại xưa đã nói với mẹ:
“Nước mắt chảy xuôi, con ạ.”

Những Tin Cùng Chủ Đề Đã Qua:
Đọc Vài Bài Thơ Về Mẹ Trong Mùa Vu Lan
Yếu tố bất ngờ trong bài thơ "bông hồng cho mẹ"
Tháng Bảy, Tưởng Nhớ Người Chị Có Con Mắt Thứ Ba
Đêm dài... Đêm già...
LỄ CÚNG THÍ THỰC THEO TINH THẦN KINH NIKAYA
ĐÓA HỒNG BÊN HOA TRẮNG
Trầm Luân Mẹ, Lay Lắt Đời Con.
ĐỘNG CỬA THIỀN
Chùa Tôi
Hàn Quốc : Phong tục Lễ Vu Lan
<November 2024>
SuMoTuWeThFrSa
272829303112
3456789
10111213141516
17181920212223
24252627282930
1234567
Cáo Phó
CÁO BẠCH TANG LỄ CỐ ĐẠI LÃO HÒA THƯỢNG THÍCH THẮNG HOAN
Xem tiếp...
Tưởng Niệm
THÔNG TƯ Tưởng Niệm Đại Lão Hòa Thượng THÍCH THẮNG HOAN
Xem tiếp...
Phân Ưu
THÀNH KÍNH PHÂN ƯU CÙNG TANG MÔN HIẾU QUYẾN HƯƠNG LINH PHẬT TỬ VÕ THỊ TÚY PD. NGUYÊN HỒNG
Xem tiếp...
   Từ Bi Ca    
   Nhớ Chùa Xưa    
   Tiếng Kinh Chùa Tôi    
   Bát Sử Sudatta    
   Lời Nguyện Sidatta    
   Sidatta Thành Phật    
   Hoa Đàm Thành Đạo    
   Tiếng Đàn Đế Thích    
   Tâm Sự Ma Đầu    
   Chư Thiên Thính Pháp    
   Thiên Nữ Thiện Cảm Đức    
   Tình Mẫu Tử Thiêng Liêng    
   Nhớ Ơn Phật    
   Dòng Sông Trăng    
   Từ Đàm Quê Hương Tôi    
   Dòng Suối Ngọt    
   Thành Đạo    
   Gió Mới    
   Nhớ Mái Chùa Xưa    
   Tình Mẹ    
   Mục Kiền Liên    
   Mẹ Hiền Quan Thế Âm    
   Thấy Dấu Chân Tâm    
   Thầy Ơi    
   Màn Đêm Nhung Tím    
   Đạo Ca Nhập Diệt    
   Hôm Nay Phật Đản Sanh    
   Bên Dòng Anoma    
   Tiếng Hát Nhân Gian Tịnh Độ    
   Cánh Hoa Vô Thường    
TRUNG TÂM VĂN HÓA PHẬT GIÁO VIỆT NAM - PHÁP VÂN
Phapvan Vietnamese Buddhist cultural Centre of Ontario
420 Traders Blvd, East Mississauga, Ontario L4Z1W7 CANADA
Bạn là người online số:
3718379