XẢ BỎ
mông muội nẻo đời lạc bước chân
càng đi càng lún dấu phong trần
truy tìm mê mải cơ duyên loãng
diệu hữu, chân như, có hoặc không?
hữu, vô ai biết bến hay bờ
thị hiện mông lung thức dạt mùa
ảo giác trùng khơi con sóng nhảy
lối về mịt mịt giọng hư vô
chấm lửng ngang lưng nốt cháy trầm
bụng đau quằn quại sóng vô âm
nghiêng chao thế giới trong mê ảnh
vụt hiện thình lình cái chớp tâm.
NHỚ THẦY
người về ôm bóng tà dương
ngủ quên trên đỉnh vô thường một mai
tầm phào đôi chút bản lai
ngang cơn siêu thực chợt đầy siêu linh
người đi, đi mãi một mình
trần gian lưu tặng chút hình bóng khô
bên kia bờ cõi nhà mồ
còn chăng diệu thức hàm hồ mà chơi
người đi, đi mất giữa đời
tồn lưu di tích giọng cười Lão, Không.
Trích tập thơ ĐĂNG HÀNH của Phù Du