Đêm nay nến lụn, trăng treo, lạnh lùng sương xuống,
Kim quan phủ lụa, khói hương, hoe màu tĩnh viện.
Buồn trộn buồn nhớ thuở nào cảnh chùa u tịch,
Thanh thanh túy trúc, cây cam, cây bưởi, bụi chuối, vườn mai.
Sống dị giản, thầy trò thanh bần, đạm bạc, với cơm rau hai buổi.
Thầy dạy viết sớ công văn, dạy đơn sơ đọc kinh lễ Phật.
Dạy thường tình quét tước, tưới cây, lẫn nấu trà pha nước…
Giáo dưỡng ấy cứ cho là dễ, đến trưởng thành mới hiểu thâm sâu.
Cách dạy nông thôn chất phác, ấy vẫn tựu thành bao thế hệ tông môn.
Lại còn nữa, nhắc ai cũng hãi,
Thầy ở trước chúng chạy ra sau,
Thầy ra sau chúng chạy phía trước,
Một “ông cha” nuôi đàn con dại,
Có huynh hiền, có đệ không ngoan,
Nhọc nhằn răn dạy cho vọt cho roi.
“Thấm sương bạc chép kinh bối diệp, nguyện này thành này, đệ tử trẻ tâm non tánh chưa kịp đáp đền;
Ngân chuông chiều xua làn hơi lạnh, mà nay mà sau, huấn từ giọng cũ thanh tao bao giờ được nghe.”
Than ôi, giờ đây!
Vọng về Tây ráng chiều giăng ngũ sắc,
Con mắt cay hoa đốm giữa lưng trời.
Như đâu đó cảnh xa xăm tịch mặc,
Bên sông Kim nước nhẹ vỗ đôi bờ.
Thầy về đây theo duyên sinh tụ họp,
Đến rồi đi như cánh hạc lưng trời.
“Đến tợ vầng trăng, theo nước trăm sông về biển cả
Đi như cánh hạc, cùng mây vạn núi hướng trời cao.”